Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Hoa cũng giống như một kiếp người tàn tạ trong tình yêu, có lúc sẽ tươi đẹp khiến mặt trời phải say mê, nhưng lại có đến một ngày nào đó sẽ vội úa tàn theo dòng chảy của năm tháng. Sống ở trên đời đâu có ai là không khao khát được yêu thương? Bề ngoài cho dù có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, trong thâm tâm họ thực chất lại yếu đuối đến vô cùng. Một lần tin tưởng, một lần đau. Cả nỗi nhân gian kiếp u sầu. Một người đau, một người cất bước, màu trời tàn tạ hóa muôn nơi.
Cô đã từng tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng rằng trên đời này không có ai có thể đem ra để so sánh với anh, nhưng cô đã lầm. Tình yêu ngọt ngào rải đầy hoa hồng, nó chỉ xuất hiện ở trong những câu chuyện cổ tích mà thôi, làm sao có thể có ở ngoài đời thực? Mù quáng yêu, mù quáng thương, kết cục nhận lại chỉ là sự đau lòng vô hạn. Quyết định sáng suốt nhất, đó chính là buông tay. Khoảng thời gian sau gặp lại anh, cô vẫn thế, vẫn trao cho anh tình cảm sâu đậm nhất. Đặt tay lên lồng ngực và cảm nhận nhịp đập của trái tim mình, cô biết, cô không thể buông tay.