Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Doãn Ước vừa ra khởi cửa liền hắt hơi hai cái.
Bên cạnh, Từ Tri Hoa liếc nhìn cô, trách mắng:
– Ỷ còn trẻ mặc phong phanh như vậy, sau này già rồi bệnh đầy mình.
Bà một thân đồ tây, ăn mặc kín mít, trên túi xách mang bên người còn có khăn choàng. Lúc nói chuyện bà lấy khăn choàng ra, quàng lên cổ Doãn Ước.
– Ngộ nhỡ bị lạnh rồi bệnh, Lão Kỷ sẽ không tha cho tôi.
Doãn Ước quấn chiếc khăn có chút ấm áp kia, trong lòng thầm cảm kích đối phương. Muốn nói cám ơn, lại cảm thấy ‘mồm mép’ quá. Con người Từ Tri Hoa như vậy, chắc chắn rất ghét người khác ‘mồm mép’ với mình.
Vì thế cô chỉ cười, yên tâm nhận lấy.
Hai người bước xuống bậc thang, bên kia tài xế đã mở sẵn cửa xe. Đang chuẩn bị đi lên, sau lưng đột nhiên có người vượt qua, vỗ nhẹ vai Doãn Ước.
Doãn Ước nhìn lại, không nhận ra đối phương là ai. Đèn đóm trước cửa rạp chiếu phim không đủ sáng, hơn nửa khuôn mặt của người nọ chìm trong bóng tối.
Nhưng anh ta vừa lên tiếng Doãn Ước đã nhận ra.
Là Tôn Triết, phóng viên của Tuần san giải trí toàn dân.
Tôn Triết vẫn đuổi theo như lần trước, tất cả những gì về Doãn Ước hắn đều cảm thấy tò mò. Vụ án của Chung Vi đã kết thúc, danh tính của hung thủ cũng được đưa tin. Tôn Triết chắc hẳn biết Tất Nhiên mới là hung thủ thật sự, nhưng hắn vẫn đuổi theo Doãn Ước để hỏi han không ngừng.
– Đối với vụ án của Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275540/chuong-31-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.