Ngày hôm sau đi làm, Kỷ Tùy Châu vẫn không nhính ra được chút thời gian nào để tìm Doãn Ước nói chuyện này. Mãi cho đến khi gần hết giờ làm, mời mượn cớ đưa cà phê, giữ một mình Doãn Ước lại phòng làm việc để nói chuyện.
– Hôm qua tôi có gặp em gái cô.
– Ở đâu vậy, có chuyện gì đặc biệt à?
Kỷ Tùy Châu hớp một ngụm cà phê, giọng nói không dìm chết người thì không chịu:
– Cô ta quyến rũ tôi.
Doãn Ước nhất thời không biết nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với chuyện này, cho nên chỉ có thể tỉnh bơ ‘à’ một tiếng. Điều này làm Kỷ Tùy Châu có chút không hài lòng.
– Cho nên cô không có ý kiến gì?
– Cô ta là cô ta còn tôi là tôi, cô ta muốn làm gì tôi không quản được. Anh chắc là rất có kinh nghiệm, có thể ứng phó mà.
– Cái gì gọi là có kinh nghiệm?
– Chính là khéo léo từ chối người khác.
Chuyện này Doãn Ước đã được lĩnh hội rất nhiều. Trước kia khi họ còn bên nhau, bên cạnh Kỷ Tùy Châu không hề thiếu bướm loạn cuồng phong. Lúc mới đầu Doãn Ước còn vài ba ngày ăn giấm một lần, về sau ngược lại dần quen hơn.
Dù sao đuổi đám này đi lại có đám khác đến, chi bằng không đuổi để các cô tự vả mặt mình. Trai cò đánh nhau, còn cô thì ngư ông đắc lợi, xem tuồng thấy thật lâm ly bi đát.
Kỷ Tùy Châu có lần không nhịn được nói:
– Không lẽ em đang tận hưởng loại chuyện này?
Quả thật có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275537/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.