Trong phòng phục trang, đồ diễn la liệt dưới sàn, Chung Vi nằm trên đống quần áo này.
Phản ứng đầu tiên của Doãn Ước chính là xoay người bỏ chạy, ngẫm lại không đúng liền trở vào phòng. Cô muốn đi đến xem xét tình hình của Chung Vi, bị Kỷ Tùy Châu ngăn lại.
“Có lẽ còn cứu được.”
“Không, chết rồi.”
Doãn Ước hoài nghi: “Sao anh biết?”
Kỷ Tùy Châu nhìn chằm chằm cô: “Cô vừa rồi xoay người bỏ chạy, có phải cảm thấy người là do tôi giết không.”
Doãn Ước gật đầu, xong lại lắc đầu: “Chắc là không phải anh.”
Kỷ Tùy Châu sao nhàm chán như vậy, chạy đến giết Chung Vi làm gì? Chỉ là chút tranh chấp nhỏ, còn qua lâu rồi, không đáng để giết người.
“Anh để tôi xem cô ta thử.”
“Đừng làm hỏng hiện trường, đợi cảnh sát đến rồi tính.”
“Báo cảnh sát rồi?”
“Trước khi cô tới tôi vừa báo.”
Doãn Ước quay lại nhìn Chung Vi, cô như bông hoa xinh đẹp nở rộ trên mặt hồ đêm, rồi lại tỏa ra mùi quỷ dị. Trên gương mặt xanh xao là hai mắt trợn ngược, đầu tóc bị ai đó cắt lởm chởm rối bù, phối hợp với cả phòng trang phục không thuộc thời đại này, càng thêm khủng bố.
Cô có hơi sợ hãi, lại có chút không cam lòng: “Thật sự không cần thử lại?”
“Thử rồi, vô ích.”
Kỷ Tùy Châu vừa nói vừa kéo Doãn Ước đến cửa. Doãn Ước vẫn đang cầm chiếc váy đỏ của Chung Vi, lúc ra cửa còn tiếc rẻ ngoái đầu lại nhìn.
Chưa nói đến thích Chung Vi bao nhiêu, chỉ đáng tiếc thay cô ta. Mấu chốt là, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/205659/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.