Tối hôm đó, Kỷ Tùy Châu ở lại phòng của Doãn Ước không về.
Hai người không phát sinh bất kỳ chuyện gì, nhưng Kỷ Tùy Châu chiếm lấy giường của Doãn Ước, hại cô cả đêm chỉ có thể ngủ trên sô pha.
Sô pha tất nhiên không thoải mái bằng giường, Doãn Ước trùm chăn kín mít lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện câu hỏi mới nãy của Kỷ Tùy Châu.
Lúc ấy não bộ cô nóng lên, trực tiếp từ chối:
– Rất xin lỗi chủ tịch Kỷ, tôi không biết bơi.
Sau đó sắc mặt anh vẫn luôn khó coi, Doãn Ước nghĩ chắc là do bị cảm?
Sáng sớm hôm sau, Doãn Ước thức dậy, đau khổ phát hiện bản thân cũng bị cảm. Chăn quá mỏng, gần đó lại có người bệnh, muốn không bị lây cũng khó.
Cô oán giận Kỷ Tùy Châu bằng giọng ngạt mũi, nói xong lại cảm thấy hối hận. Giọng nói kia yếu ớt, sao nghe như là đang õng ẹo.
Kỷ Tùy Châu trái lại sức khỏe tốt, ngủ một đêm liền khỏi bệnh.
Anh từ bi cho Doãn Ước nghỉ phép một ngày, phê chuẩn cho cô ngủ một giấc thật ngon. Doãn Ước ăn sáng xong uống thuốc cảm, đắp chăn liền ngủ. Ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, mới bị Kỷ Tùy Châu kéo ra khỏi chăn đi đến sân bay.
Trên đường ra sân bay nhận được tin nhắn hỏi thăm của Trịnh Đạc, Doãn Ước ngồi trên xe than thở chuyện mình bị bệnh, thuận tiện thỉnh giáo anh xem nên uống thuốc gì.
Không ngờ tới Trịnh Đạc rất là ‘vô tình’, chỉ trả lời cô đúng ba chữ: Uống nhiều nước.
Doãn Ước nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275542/chuong-32-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.