Người anh yêu... Mãi mãi chỉ có thể là người chị song sinh của cô. Còn cô chỉ là thế thân của anh, mặc dù cô và chị giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng khiến người khác khó nhận ra được. Thế nhưng... Anh vẫn ra, cô là ai, người anh yêu là ai! Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn yêu anh thêm một lần nữa dù cho kết quả khiến cô đau đớn đến cỡ nào, cô cũng sẽ chấp nhận nó. Nhưng người đó bắt buộc phải là anh!
Cô chưa từng mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua những ngày tháng bình dị. Đón sớm mai cùng nhau bằng một ly cà phê, cùng nhau dạo phố mà không cần biết trước điểm đến, cùng ngồi xe bus và nghe những bài nhạc tình ca cũ. Cô cũng muốn cùng anh xem những bộ phim tình cảm kết thúc không trọn vẹn, lúc đó cô có thể ôm anh khóc sướt mướt và anh sẽ an ủi rồi hứa với cô đủ điều. Hay cô sẽ cùng anh quấn lấy chiếc chăn ấm áp, cùng nhau kể chuyện vẫn vơ trên trời dưới đất, sẽ là những chiếc hôn rơi vội trên môi, không cần mãnh liệt cuộn trào sự chiếm hữu...
Nhưng tất cả những điều đó chỉ là sự khao khát của riêng cô, vì anh là cơn gió xuân mãi chẳng có điểm dừng. Cô chỉ biết bất lực cười trừ. Tại sao không phải là cô, tại sao lại là người chị song sinh của cô? Tại sao cô không thể gặp anh sớm hơn?