“Những vết thương ngoài da, thầy đã bôi thuốc hết rồi. Về phần bụng của Hạ Cầm em, nên đến bệnh viện khám là tốt nhất.”
Thầy y tế cau mày vừa đưa mắt xem xét hết một vòng thân thể của Hạ Cầm, mới chậm rãi buông lời tiễn khách. “Hai đứa về nhanh cho thầy nhờ!”
Hạ An gật đầu cám ơn thầy y tế, xong dìu Hạ Cầm ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang, Hạ Cầm liếc nhìn người thầy đang châm điếu thuốc, theo phản xạ thầy y tế cũng đưa mắt nhìn cô, đem theo nét cười. Khói thuốc tản ra, xoay quanh người thầy lịch lãm mang phong thái phong trần ngạo nghễ, bất cần đời lại cuốn hút không tưởng.
Ở trường, tai cô lúc nào cũng được Lưu Phỉ khen nức nở về người thầy trẻ tuổi mới vừa vào trường chưa được bốn tháng này, hôm nay quả thật đã được tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn chẳng có gì cuốn hút đối với cô. Cô gật đầu xem như cám ơn, rồi lơ đi.
Lúc này, cô nhìn kỷ mới biết Hạ An khóc tớ sưng cả mắt. Bàn tay cô run nhè nhẹ, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt còn đọng trên mi chị mình, cười chua xót: “Chị ngốc! Em là người bị thương đâu phải chị đâu, sao khóc thương tâm thế chứ?”
Hạ An đưa đôi mắt sáng trong như trời tháng bảy nhìn Hạ Cầm, mũi đã ửng đỏ không biết vì khóc nhiều hay cái lạnh của mùa xuân chưa hết, cô không trả lời Hạ Cầm mà hỏi ngược lại: “Tại sao em ở lại trường... em đâu phải ở lớp chuyên?”
“Em bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208029/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.