Trời một màu xanh thẳm, nơi phía đông hiện ánh sáng le lói cố len vào chiếc màng mỏng nơi ô cửa sổ.
Tiếng báo hiệu 5 giờ 30 sáng hằng ngày của di động Hạ Cầm reo vang.
Cô mơ màng tỉnh giấc, chợt thấy bên cạnh mình còn một người nằm cùng. Liền nhớ lại màng kích thích hôm qua, hai má hơi nong nóng.
Vỗ vỗ nhẹ vào má, cô cúi người xuống giường, tính nhặt lại quần áo.
Vừa cúi người, một lực từ cánh tay rắn chắc đã kéo cô vào lòng ngực nóng hổi, sau đó là tiếng thở điều đặn, giọng trầm khàn: “Còn sớm mà, em ngủ một xíu nữa đi.”
Cô thở dài, “Em còn phải về làm đồ ăn sáng cho Đậu Đậu, còn phải thay đồ đi làm nữa.”
Doãn Chí Đằng mở mắt, đầu dụi vào tóc cô, nũng nịu: “Đậu Đậu chưa thức đâu, còn việc làm của em thì nghỉ đi, anh nuôi.”
Cô thở dài lần nữa: “Chí Đằng, câu nói của anh làm em cảm giác như mình được bao nuôi vậy.”
Doãn Chí Đằng im lặng một hồi lâu mới nói: “Bao nuôi cả đời được không?”
“Giá em cao lắm đấy!” Cô bật cười. “Anh không mua nổi em đâu.”
Cái siết chặt ở hông cô càng có lực, “Anh lấy tính mạng mình ra để đổi lấy em được không?”
Cô giật mình, nụ cười trở nên cứng ngắt, “Đùa chẳng vui gì cả.”
Đến lượt anh thở dài, “Anh không đùa. Hạ Cầm, anh có thể nuôi em cả đời này, có thể cho em những thứ em thích nhất, cho em một cuộc sống hạnh phúc hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208055/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.