Cô- Khuynh Đề là ảnh vệ cho anh, cô như hình với bóng, bảo vệ cho anh. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô đem lòng yêu anh đến mạng sống cũng chẳng cần..Còn anh- Lãnh Thế Thiên là ông chủ lớn, là một con người lạnh lùng, lúc anh cười lên cả xung quanh như ngừng động, nhưng rất ít khi anh cười.
Đến cô, một ảnh vệ luôn ở bên cạnh anh 24/7 cũng rất ít khi thấy nụ cười của anh, cái cô nhận lại được chỉ là những cái nhíu mày, những từ lạnh lùng. Vì anh cô đã đỡ một phát đạn khiến mình phải từ bỏ trần gian để xuống suối vàng. Nhưng rồi cô được trọng sinh, trở lại cái tuổi 18, trở lại lúc người mà cô yêu thương nhất là bà vẫn còn sống bên cô. Cô đã tự dặn với lòng mình rằng, trong cuộc sống mới này cô sẽ chỉ sống vì bản thân cô, vì bà cô. Sẽ không vì anh mà hi sinh nữa.
Nhưng đời nào như mơ, cô lại gặp anh, lại rung động trước anh một lần nữa....Tình yêu to lớn mà cô dành cho anh liệu sẽ có kết quả? Anh có bao giờ để ý đến cô dù chỉ một giây nào chưa? Và anh có yêu cô như cô yêu anh?..