Lãnh Thế Thiên ghébên đường mua giỏ đầy trái cây ngon đem vào bệnh viện thăm bà Khuynh Đề. Cô bảo chỉ cần anh vào thăm là được, nhưng anh lại muốn lần đầu ra mắtbà không được thất lễ. Cô cười nhẹ.
Anh và cô bước vào bệnh viện An Bình trước sự trầm trồ, ồn ào hai bên đường đi. Hai bóng dáng bướcđến đâu, làm người ta phải ghen tị đến đó.
Khí thế Lãnh ThếThiên anh thật bức người, bận áo sơ mi Armani xanh, quần tây đen, đôigiày bóng loáng cùng màu. Nếu như nói đàn ông đẹp trai nhất khi bận áosơ mi và quần tây, thì anh chính là yêu nghiệt hơn cả vẻ đẹp trai đó.
Khuôn mặt anh không có góc chết, yêu mị làm người khác nhìn tim phải đậploạn, đôi chân dài thẳng tấp bước đi nhẹ nhàng. Phong thái luôn caongạo, lạnh nhạt với xung quanh càng tạo lên nét đẹp trời phú ban cho anh khó có ai sánh bằng.
Còn cô luôn xinh đẹp ngay cả lúc cố gắngnhịp bước cùng anh, nhỏ nhắn nhưng chưa từng lép vế trước anh. Khuôn mặt thanh tú ửng hồng thẹn thùng vì anh nắm tay cùng bước đi. Tạo nên cảnhtượng nam và nữ khập khiễn về chiều cao, nhưng đi chung lại đẹp đôi đếnlạ kỳ.
Anh mở cửa phòng bà Khuynh Đề, đã thấy trong phòng bệnhchẳng có ai ngoài bên góc giường bệnh cuối cùng có một người bà khuônmặt sáng phúc hậu đang đan len.
''Bà à, sao lại đan len vào giờ này? Không tốt cho mắt đâu a.'' Khuynh Đề nhăn mặt, chạy lại lấy cuộn len từ tay bà.
''Ai da, mắt bà đâu kém vậy đâu a. Với lại ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-deu-la-anh/80889/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.