“Pằng”
Cô cảm giác ngực mình thật đau, tay chân cô cử động không nổi nữa, cô mất dần ý thức, đôi mắt mờ đi.
Thật lâu lúc sau cảm giác đau đớn ấy qua đi, cô mở mắt nhìn xung quanh,trước mắt cô là màng mờ trắng ảo, có bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước gầnlại cô.
“Khuynh Đề, đi thôi.” giọng nói thật trong trẻo vang lên.
“Đi... đi đâu? Cô là ai?” Khuynh Đề sợ hãi, đây là đâu sao chỉ thấy một màu trắng toát, lạnh lẽo thế này...
“Đi thôi, nơi thuộc về cô, nơi không có đau thương, nơi không có chết chóc. Nơi cô không cần mỗi ngày phải nghe lời sai khiến, không phải sống nhưmột con rối chém giết. Và là nơi không có Lãnh Thế Thiên, đi thôi.” bóng dáng nhỏ đó chạy lại nắm tay cô cười vang.
Bóng mờ trắng dầnhiện ra, là một cô bé tầm 13-14 tuổi, cặp mắt tinh anh, đôi môi mọngcười lên thật đẹp, đôi má ửng hồng, mái tóc bầu ngang vai, cô bé mặc bộváy trắng dài đến chân, thật trong như thiên sứ.
Cô thẩn thờ bagiây, khi nhớ lại cô bé nhắc đến ba từ “Lãnh Thế Thiên” tim cô nhói lên“Không được, cậu chủ cần tôi bảo vệ, tôi không thể bỏ đi được. Buông tôi ra!” cô hét lên, kéo tay cô bé khỏi tay cô.
“Tại sao? Nếu khôngcó cô bảo vệ cho anh ta, thì cũng sẽ có người khác bảo vệ, anh ta thiếugì ảnh vệ. Cô có yêu anh ta quá hóa ngốc không hả? Theo anh ta lâu thế,hắn có bao giờ để ý cô một lần chưa, có quan tâm cô dù chỉ một lần chưa? Tại sao cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-deu-la-anh/80876/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.