Kết quả cuộc thi ở Sở giáo dục cũng đã có. Hạ An đứng hạng hai toàn khu vực cao trung, dĩ nhiên một suất học bổng từ Đại học S không còn là mơ tưởng nữa. Hai năm đầu miễn phí toàn bộ chi phí học tập, quá tốt không gì bằng.
Hạ An biết được kết quả, liền chạy đến lớp Hạ Cầm, ôm cô mừng không thể tả hết bằng lời. Hạ Cầm tươi cười vỗ lưng chị mình, tương lai của Hạ An rộng mở, làm em ai lại chẳng vui lây.
Hạ Cầm vẫn đạp xe đến trường, thay vào đó, Hạ An đã chuyển qua đi xe bus.
Chân Hạ Cầm đôi khi vẫn còn đau, chỉ vài ba giây rồi lại hết, cứ như đang nhói theo chế độ vậy.
Cô đã xin đơn rời khỏi nhóm múa của cô giáo Vân, từ bỏ môn học mà mình bắt đầu vào cao trung đã đăng ký với tâm tình đầy phấn khích, chỉ vì một bàn chân đã không còn “lành lặn” theo cách nghĩ của cô, khi xoay chuyển bằng chân, lại nhói lên từng cơn khiến cô phải cau mày gục xuống. Cô cũng chẳng muốn làm khó với cô Vân hơn, cho dù cô Vân nhìn cô với đôi mắt tiếc nuối. Nói sao đây, chân cô đã trật quá lâu mới dùng thuốc, đi bó chân, đi vẫn sẽ bình thường, vận động mạnh là điều không thể nữa...
Hạ Cầm cứ bần thần chạy theo đuôi xe số 4, xe dừng cô dừng, xe chạy cô chạy, cho đến khi tới trường. Dần dà, tập thành thói quen khi nào không hay.
Từ miệng Hạ An, cô cũng biết được Doãn Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208037/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.