Ngày hôm sau Hạ Cầm đi chuyến xe bus đến trường. Vì Hạ An hôm qua không thể đem về cùng lúc hai chiếc xe đạp được.
Hạ An có bảo hai người cùng nhau đi xe đạp của cô, nhưng Hạ Cầm đã từ chối.
Hạ Cầm biết Hạ An đạp xe qua một con ngõ, rồi sẽ đợi người bạn thân mình cùng đi đến trường, thế nên cô nói mình sẽ đi xe bus. Hạ An cũng không làm khó Hạ Cầm nữa, liền đạp xe rời đi trước.
Hạ Cầm chọn cho mình ghế ngồi gần cửa sổ, đeo tai phone nghe nhạc, đôi mắt vô hồn nhìn ra con đường đầy xe qua lại, những con người tràn đầy sức sống vào buổi sớm mai.
Cô cũng từng hỏi, vì sao mình không thể tiếp nhận cuộc sống này một cách vui vẻ hơn, nghĩ thoáng hơn, có thể buông bỏ được cái gai trong lòng mình. Vì sao không thể vui tươi như Hạ Cầm, cũng như hoà nhập với mọi người, nhưng cô nghĩ lại... mình không phải là Hạ An!
Cô cũng từng đã thử, trải nghiệm qua giả vờ như Hạ An, chỉ là... nửa ngày đã không làm nổi nữa. Hạ An là người hướng ngoại, cô lại người hướng nội, quá khác nhau.
Chuyến xe dừng lại trạm tiếp theo, lần lượt từng người chọn chỗ ngồi.
Các chỗ ngồi điều được lấp đầy.
Có người ngồi vào chỗ ghế kế bên Hạ Cầm, theo thói quen tự nhiên cô sẽ nhích ra phía cửa một chút, thờ ơ không cần để ý đến đó là ai. Bàn tay thon trắng trẻo chống cằm, nhìn vào một khoảng xa xăm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208026/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.