Doãn Chí Đằng đi quẹo vào một khúc cua, hiện ra trước mắt là cổng sau của Sở giáo dục Thành phố S.
Cô gái tóc ngắn đang đứng bên trái cổng, đầu cứ quay qua lại, như đang ngóng chờ ai đó. Anh nhớ là cô gái này đã đi chung với người anh cần tìm nên bước nhanh đến trước mặt cô gái ấy.
“Xin lỗi...” Doãn Chí Đằng bước đến cạnh cô gái nhưng lại thấy mình quá đường đột, phân vân từ ngữ trong đầu để bắt đầu câu nói.
Cô gái tóc ngắn mở to mắt, ngờ ngệch ra mấy giây, sau đó mới lắp bắp nói: “Anh là tiền bối Doãn?”
“Tiền bối Doãn?” Doãn Chí Đằng ngạc nhiên với danh xưng này, hỏi lại.
Tới cô gái ngượng ngùng, khịt khịt mũi, mặt đã đỏ lự: “A... em xin lỗi đã xưng hô như thế. Tại vì, tại vì đối với những người muốn học ngành Luật như tụi em, anh chính là tấm gương để học tập, theo đuổi. Nên... xưng anh là tiền bối chắc không phiền chứ?”
Nhìn đến Doãn Chí Đằng cau mày lại, không hiểu mô tê gì. Cô gái hấp tấp giải thích: “Anh, anh ở Đại học S rất nổi tiếng! Năm trước còn đoạt giải quán quân cuộc thi hùng biện toàn Thành phố nên... nên ở trường học của tụi em luôn khen anh tuổi trẻ tài cao. Mấy hôm trước, anh còn làm ban giám khảo chấm thi ở trường cuộc thi hùng biện nữa... à, em đã có đến xem... em xin lỗi...” cô gái đang muốn giải thích nhưng lời lẽ càng lúc càng tỏ ra sự mến mộ đối với Doãn Chí Đằng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208031/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.