Hạ Cầm dựa lưng vào cánh cửa phòng, trượt dài, ngồi phịch xuống đất.
Trái tim cô đập mạnh liên hồi, theo đó là nỗi đau đớn đang mỗi lúc trào dâng.
Sau một hồi ngồi trong phòng suy nghĩ đắng đo, Hạ Cầm muốn uống nước, cô ăn cháo Hạ An lỡ để quá nhiều đường, miệng ngọt rất khó chịu.
Hạ Cầm cô chỉ muốn ra rót một cốc nước lọc uống. Không ngờ, gặp được cảnh gai mắt. Doãn Chí Đằng nhìn Hạ An đang nghiên đầu, mặt đối mặt. Hạ An dần xích khuôn mặt lại gần anh hơn, cứ thế đến khi chẳng thể gần hơn được nữa, họ trao nhau nụ hôn...
Hành động chưa đầy được năm giây Hạ Cầm lại nhớ một đời. Cô đóng sầm cửa lại, không màng đến tiếng phát ra lớn, làm hai người ngồi ngoài phòng khách phải giật cả mình.
Họ đang là người yêu của nhau, hôn nhau cũng là chuyện sớm muộn, tại sao cô lại là người chịu đau đớn.
Tại sao cô càng lúc chẳng muốn tự chủ bản thân nữa, muốn lao ra ngăn cách họ, muốn Doãn Chí Đằng nhìn mỗi một mình cô, muốn Hạ An đừng yêu anh ấy nữa, hãy trao anh ấy cho cô! Tại sao cô càng ích kỷ như thế này...
Hai bàn tay run rẩy cứ ôm chặt mặt mình, Hạ Cầm hít thở không khí thật nặng nề, như đang trong một chiếc thùng kín không một khe thở.
Lồng ngực cô khó chịu quá! Như ai đó bóp nghẹn tim cô vậy...
Nhưng đây không phải là điều cô muốn sao? Không phải muốn tận hưởng hết niềm đau đang trỗi dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208040/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.