Tình yêu làm cho con người ta si mê, điều này quả là không sai. Bất chấp yêu trong sự mù quáng, thứ nhận lại chỉ có thể là một nỗi đau lòng cùng cực. Ranh giới giữa tình yêu và tình bạn cớ sao lại quá mong manh? Chỉ cần chạm nhẹ, có lẽ nó cũng rất có thể có khả năng đổ vỡ. Cuối cùng, thứ nhận lại được cũng chính là sự đau lòng vô hạn.
Yêu một người, thương một người lẽ nào chính là sai trái? Không! Nó đơn giản chỉ là niềm đau đớn tột độ khi ta yêu sai người mà thôi. Và cuối cùng, chính là những giọt nước mắt của sự biệt ly. Cô là một đặc công, vì tình yêu mà bỏ lại tính mạng của mình nói chốn người lạnh lẽo. Cứ ngỡ cuộc đời là một mảng tối tăm này thật sự sẽ chấm dứt mãi mãi, nhưng mà nhìn xem, cô trọng sinh rồi!
Trọng sinh sao? Có phải là để kết thúc những tháng ngày đau khổ hay không, hay chính là mở ra những chuỗi đau đớn triền miên? Kiếp trước, cô nguyện vì người mình yêu mà hi sinh, chỉ mong sao trả hết duyên nợ. Kiếp này, cô muốn dừng lại, không tiếp tục vết xe đổ năm nào một lần nữa, thay đổi hết thảy toàn bộ bản thân mình. Liệu cô có thể làm được hay là không đây?