Trên đời này, điều khó nắm bắt nhất chính là lòng người. Dùng thước để đo lòng người, làm sao có thể đo hết được chiều sâu của nó? Tận cùng, chính là bóng tối vĩnh hằng mà sâu thẳm, đâu ai thấu? Có những thứ tưởng chừng như đang nằm gọn trong lòng bàn tay, ai ngờ đâu, nó lại giống như những giọt nước lạnh lẽo tuột qua khỏi kẽ tay. Muốn đưa tay ra giữ, liệu có thể chạm tới hay không? Nước rơi, rơi mãi đến khi cạn khô, nước rơi vào trái tim, lạnh lẽo, chua xót. Đây liệu là nước mưa hay chính là nước mắt của ai rơi?
Sống trên đời, tại sao lại phải trải qua đủ mọi cung bậc hỉ, nộ, ái, ố? Tại sao không thể mãi mãi chỉ trọn vẹn riêng một màu hồng phấn? Cuộc đời của nó vốn dĩ bình dị là thế, tốt đẹp là thế. Đâu ai ngờ tới, cái sự thật kinh hoàng ấy lại đẩy nó rơi vào bóng tối của sự đau thương... Sự thật mãi mãi là sự thật. Cây kim sâu trong bọc, rồi cũng sẽ có ngày phải lòi ra. Muốn giấu? Làm sao có thể? Để rồi khi nhận lại tại sao lại toàn là đau thương? Nó ước, giá như nó là người vô hình. Nó ước, giá như nó chưa bao giờ được sinh ra trên cõi đời này, như vậy sẽ không còn đau!