- Văn... - nó năn nỉ từ nãy tới giờ
- Nhưng em không biết thật mà... tha cho em đi... - Văn bị nó giữ lại cả tiếng đồng hồ mà vẫn không tài nào thoát được
- Tại sao không biết được?
- Sở thích của mấy anh ý làm sao em biết được? Tha cho em đi... em nhớ mẹ quá... huhu... - Văn vùng vẫy
- Thôi... tha cho em đấy! Mệt quá... - nó thả cho Văn đi
..
- Trời ơi... mấy người đó thích gì? Muốn gì? Ghét gì? - nó nằm dài trên bàn của quán cà phê
- Òa... - một bàn tay đập vào vai nó
- Giật cả mình... anh bị điên hả? - nó rít lên, đập túi bụi vào người Huy
- Đau đau đau đau... nhẹ tay thôi... tôi xin lỗi - Huy xuýt xoa
- Cứ mỗi lần anh xuất hiện là y như rằng tôi gặp xui xẻo mà... đúng là thần xui
- Này ... đấy là do cách ăn của cô cả đấy... đừng có đổ thừa cho tôi, tôi là thần may của biết bao nhiêu người đấy!
- Toàn một lũ điên mới coi anh là thần may... - nó thì thầm
- Cô nói gì đấy hả? - Huy nheo mắt, những người con gái khác gặp Huy lànói biết bao nhiêu lời hay, ý tốt, chỉ có cô gái này là hễ chạm mặt là y như rằng không nói xấu thì cũng chửi thầm
- Đâu có nói gì đâu... mà anh ra đây làm gì? Theo dõi tôi hả?
- Đi qua đây... thấy có người đang gặp khó khăn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122570/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.