"Cô đừng có mong đợi vào cái danh đại ca hão huyền đấy!" - cái câu nói ám ảnh nó suốt mấy ngày nay
Không hiểu sao ba bốn lần rồi, cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, nó lại khôngcầm được mà rơi lệ: khóc vì buồn, vì tức, vì ấm ức, vì không ai chịuhiểu mình....
- ... - một chiếc khăn tay đưa trước mặt nó. Là hắn - tên oan gia ngõ hẹp đó
- Cám ơn... - nó nhận lấy chiếc khăn và lau nước mắt
- Có chuyện gì sao? - hắn hỏi han
- Tôi có thể nhờ anh một việc được không? - nó đề nghị
- Nói đi...
Nó không nói gì, ôm chầm lấy Huy mà nức nở. Huy bị hành động đó của nó màhết sức ngạc nhiên, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, vỗ về an ủi
.
.
.
- Cám ơn anh... - nó chợt cười
- Cười gì vậy? Mặt tôi dính gì sao? - Huy hỏi
- Không... chỉ là nước mắt tôi làm ướt hết áo anh rồi... - nó cười
- À.... Cô có chuyện gì sao?
- Không có gì... mà anh lên đây làm gì?
- Sân thượng này là của cô chắc? Có ai cấm tôi lên đây đâu?
- Tại sao tôi nhẹ nhàng mà anh lại không muốn nhỉ? Nói chuyện với anhchán thật đấy... vậy anh ở trên này đi, tôi đi xuống, trả lại cái sânnày cho anh... - nó toan bước đi
- Khoan... khoan đã... - Huy nắm tay nó lại nhưng lại buông ra
Mặt hai người thoáng đỏ
- Tôi... tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122568/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.