Bí bo ... bí bo... bí bo... Mai Anh được đặt lên chiếc giường của bệnh viện, đẩy nhanh chóng vào phòng cấp cứu- ... - tất cả đều im lặng, nhìn theo từng động tác của bác sĩ
- Em gái tôi sao rồi hả bác sĩ? - Đức bồn chồn
- Không sao đây, chỉ lầ ngất do quá sợ mà thôi - bác sĩ trấn an
- Phù... - mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, may quá, nhỏ không sao cả. Trong khi Đức đang rối rít cám ơn bác sĩ, Hải chạy đi làm thủ tụcnhập viện cho Mai Anh thì Trí lặng lẽ bỏ ra ngoài
- Gia đình làm thủtục nhập viện rồi cho cô bé này nằm ở đây tới sáng mai để tiện theodõi... - tiếng bác sĩ nhỏ dần theo cánh cửa phòng bệnh đang khép nhỏ lại
Nó theo Trí ra vườn hoa của bệnh viện
- Anh vẫn còn lo cho Mai Anh à? Bác sĩ nói là không sao rồi mà! - nó an ủi
- Anh biết vậy, nhưng anh hận bản thân tới quá muộn, khiến cho em ý ra nông nỗi này
- Đây có phải là lỗi của anh đâu! Lúc biết tin là Mai Anh mất tích anhcũng sốt sắng đi tìm còn gì? Tới muộn là hơn là không tới, Mai Anh chắcrất vui vì người cứu nó lúc nó gặp nạn là anh - nó giải thích
- Em nghĩ như vậy sao? Nhưng chính Mai Anh đã trách anh vì tới muộn mà?
- Nhưng nó sẽ rất đau lòng nếu anh không đến...
- Em có chắc là Mai sẽ không giận anh không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122583/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.