- Nhất quỷ nhì ma... bài này hát thế nàota? - nó oán trách sao mà số phận nó hẩm hiu thế không biết, tự nhiênlại bị bắt hát trong lễ khai giảng
- Có chuyện gì phiền não hả nhóc! - đang than trách số phận thì ở đâu chui ra một tên dám tự cao tự đại như vậy cơ chứ?
- Ai là nhóc? Tôi lớn rồi đấy - nó ngẩng đầu lên, chuẩn bị cho một tràng thì...
- Chả phải em nhỏ hơn anh 2 tuổi sao? - ôi mẹ ơi, đúng là xa tận chântrời gần ngay trước mắt mà, hoàng tử của đời em , anh có biết là em tìmanh vất vả thế nào không? (T/g: An à, đã ai nói với mày là mày dại trailắm chưa?)
- Ơ... đúng... đúng rồi!
- Có chuyện gì mà gào thét ghê vậy?
- Em đâu có gào thét gì đâu! Chỉ là than thở cho số phận một chút thôi - nó cười trừ
- Anh có giúp được không?
- Em không biết! Anh xem này, cô nhạc bắt em thuộc lời bài hát mà khôngđưa nhạc thì hát hò kiểu gì? - nó chìa tờ giấy ra cho "hoàng tử của đờinó"
- Hay để anh đàn cho em hát nhé! - Anh đề nghị rồi đi đến phía cây đàn piano
- Anh biết đánh piano sao? Ngưỡng mộ quá vậy!
- Chả phải em cũng biết sao? Được giải nhì âm nhạc quốc tế không phải dễ đâu!
- Sao anh biết?
- Em nổi tiếng quá còn gì! Không biết anh có vinh dự được đàn cho á quân cuộc thi hát không? -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122576/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.