- Đây là... khu vui chơi? - Đức ngạc nhiên
- Ừ
- Cô tiêu tốn cả ngày chủ nhật của tôi chỉ vì tới đây sao?
- Chưa thử sao biết là có vui hay không? Đi... đi tàu lượn đi... tôi mêtrò đó lắm... - nó kéo Đức ra quầy mua vé. Cũng may khu vui chơi này mới mở nên không đông khách cho lắm, nếu không chắc hôm nay tới đâu để"ngắm" người
Ông Đức miệng thì cứ chê lên chê xuống... nhưng khichơi thì hớn ha hớn hở, xớn xác thí mồ. Lần đầu mới thấy ổng cười vuinhư vậy.
- An... vào nhà ma đi! - Đức đề nghị
- Không... anh thích thì vào một mình đi, tôi ở ngoài này đợi - nó từ chối kịch liệt
- Vào một mình thì nói làm gì! Đi chung cho vui...
- Đã bảo không là không mà...
- Chẳng nhẽ cô sợ ma sao? Ai ngờ đại ca của nhóm lại sợ ma nhỉ! Sẽ thế nào khi mọi người biết chuyện này ta?
- Ai... ai nói tôi sợ mà chứ! Đi thì đi... sợ gì...
- Quyết định vậy đi, để tôi đi mua vé!
- A.... - nó ôm chặt lấy tay Đức, tiếng nó hét như muốn nổ tung luôn cái nhà ma
- Tưởng cô không sợ mà cơ mà? - Đức cười, nắm được điểm yếu của cô rồi nhá! Nhìn sang nó thì thấy khóc mất rồi!
- Hu hu... anh ác lắm... anh cứ nhớ lấy... không chơi với anh nữa đâu... - nó khóc rồi!!! Bối rối quá, tự nhiên lại chọc cho nó khóc...
-Nín... nín đi mà...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122574/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.