Phải mất hơn nửa ngày để nó có thể tới đặt chân được tới Mỹ
- Bay đường dài có mệt không con? - ba nó hỏi
- Dạ không, giờ mình về nhà nội luôn ạ? - nó hỏi
- Ừ... - ba nó gật đầu
....
- Không sao đâu em - Lâm vỗ vỗ tay nó trấn an bởi từ lúc lên xe tới giờ, nó nắm tay Lâm rất chặt, đổ cả mồ hôi hột
- Tới nhà ông bà rồi An - ba nó nhẵ nhở
- Dạ, con biết rồi
Tới lúc đứng trước cửa nhà rồi mà sao 2 người vẫn chẳng chịu buông tay.Phải chăng sự hồi hộp đã biến thành keo dán, đính 2 bàn tay lại với nhau
- Thưa ba, má con mới tới - ba nó lễ phép cúi đầu chào 2 người đang ngồitrên chiếc ghế sô pha đằng kia, chắc có lẽ họ chính là 2 "lão thái thái" quyền lực
- Mới tới hả Linh, ngồi đi con, bay đường dài có mệt lắm không? Lâm, ngồi đi cháu - bà nó
- Dạ... ông bà dạo này vẫn khỏe chứ ạ? - Lâm cúi đầu lễ phép chào hỏi
- Vẫn khỏe... còn đây ... là... - ông nó hơi ngập ngừng khi nhìn về phía nó
- Đây là An, ngồi xuống đây con... - ba nó ra hiệu ngồi cạnh
- Dạ, con chào ông, con chào bà
- À, hóa ra đây là đứa cháu gái thất lạc bao nhiêu năm của tôi đây mà... lại đây cháu - bá nó niềm nở
Tới giờ thì nó đã hiểu vì sao mà mọi người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122553/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.