Trong đêm dài cô tịch, tiếng gió rít gào, tiếng cành cây va đập bị át đi bởi tiếng hoang thú gầm rú điên cuồng. Một lão già chân đi dép rơm, nhìn từ trên xuống dưới có thể bao quát một chữ "rách nát". Vụ Ma Đài mà lão đi qua quả thực là oán khí rất nặng. Âm khí quá nặng khiến những linh hồn ở đây bị chướng khí nơi này giam giữ, mãi mãi không thể siêu sinh. Lão liền lôi trong túi ra một lá bùa rồi lầm rầm đọc. Tức thì từ dưới đáy vực sâu hun hút đằng xa, một bóng dáng mặc y phục trắng chậm rãi đi đến.
Nàng ta đến trước mặt sơn nhân, nụ cười nhẹ nhàng giương ra, chắp tay khom người cúi chào lão đạo. Nàng ta mới chỉ mười tám tuổi, khuôn mặt có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, trên người mặc một bộ bạch y vẫn còn lưu lại vài đóa hoa máu đã thẫm lại. Nhìn qua có thể thấy là một nữ tử giản dị nhưng ánh mắt lại sáng ngời không hề chứa oán hận ngập trời như cái âm u quanh quẩn nơi đây. Lão bà quyết định sẽ đuổi âm khí xung quanh người cô, một phần muốn xua đuổi ám khí dày đặc, một phần cũng là vì nữ tử này quá xinh đẹp, hơn nữa trông có vẻ không phải người xấu. Coi như muốn nàng làm người lại lần nữa.