Vệ Tước thấy sư phụ mếu máo, hờn dỗi ngồi một góc cột mà khóc, chạy lại đã thấy trước mặt lão có một đống xương gà. Nàng méo mặt giơ tay ôm đầu, lão già chết tiệt này có lúc nào đứng đắn đâu.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, lão phủi mông đứng dậy, âu cũng là đồ đệ của mình, nó là thiên tài, chứng tỏ…mắt nhìn của mình quá tốt.
Nhưng vẫn có cái gì đó không đành lòng. Lão uất ức quá.
Đổng sơn nhân móc ra cái lá phi diệp cũ nát, bước chân lên nửa nằm nửa ngồi, thấy Vệ Tước vẫn đứng dưới trố mắt ra nhìn, lão mới túm cổ áo nàng kéo lên.
Vệ Tước mím môi ngăn ý muốn đạp cho lão một cước, sửa sang lại mép áo rồi khoan thai ngồi xuống.
Đổng sư phụ không thấy xấu hổ, lão cười chân chó xán lại bắt đầu hỏi han:
“Này nha đầu, nói cho sư phụ xem con thực sự vào Khai quang trung kỳ sao?”
“Sư phụ nói thử xem”
Lão đã đến Hoá thần, liếc mắt một cái cũng nhìn ra tu vi của nàng. Hỏi cái câu này có phải quá nhàm chán không?
Hê hê. Lão cười cười sờ mũi. Càng ngày càng thấy con nha đầu này không đáng yêu. Lão chính là một lão già bất hạnh bị một đám tiểu bối xúm vào khinh bỉ rồi chà đạp.
“Mà nha đầu ngươi làm ra cái loại kinh động thật lớn. Hại sư phụ đang ốm cũng không được nghỉ ngơi…”
Nói xong còn vuốt vuốt ngực ho khan vài cái:
“Khụ…kh…ụ…ụ…ụ…khụ”
Vệ Tước biết chắc lần này nàng lại gây ra chuyện. Trước ở Bích Hàn đầm còn chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-oan/1846050/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.