Mở cửa phòng ra, ráng chiều tà đã phủ kín Bạch Thanh sơn. Từ trên vách núi nhìn xuống, cả Bạch Thanh đắm mình trong vẻ đẹp trầm tĩnh mà thần bí. Hoàng Thiên Giám ẩn mình trong vân vụ, bọt nước như những đám may nhỏ li ti.
Từ xa, một vệt sáng màu vàng kim đang hướng phía nàng mà bay đến. Sau hai nhịp thở, Đổng chưởng môn cười hê hê, tay cầm một cái đùi gà còn bốc khói, nhảy từ trên phi diệp xuống.
Lão không câu nệ, đặt mông ngồi lên cái ghế giữa phòng, hai chân vắt vẻo đung đưa.
Vệ Tước cũng không thèm chấp vị sư phụ này, rót một ly trà, đưa lão. Đổng Trác tỏ vẻ nhã nhặn, nhấp một nhụm, nuốt nốt miếng thịt gà, lau lau hai tay vào áo. Tiếp đến mới đi vào câu chuyện:
“Hê hê, nha đầu, thấy Bạch Thanh ta quả không tồi chứ? Hồi sáng ta chưa có cho con quà vì sợ lũ tiểu tử kia nhìn thấy sẽ ghen tị đỏ mắt. Haha nhìn coi ta cho con thứ này chơi rất hay”
Lão lấy trong tay áo ra một tấm mộc phù to bằng lòng bàn tay, nhìn cũng chẳng khác mảnh gỗ mục bị vứt đi là mấy.
Đổng chưởng môn nâng niu mảnh gỗ trong lòng bàn tay, nhìn hai cái rồi mới tiếc nuối đưa sang cho Vệ Tước.
“Sư phụ, cái miếng gỗ mục này dùng để làm gì?”
“Bậy nào. Hừ cái con nha đầu ngu ngốc đúng là không có mắt nhìn đồ tốt mà. Con không có linh lực nên không ngự khí được. Muốn đi đâu trong phạm vi Bạch Thanh phái, chỉ cần gắn cái mộc giản này lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-oan/57487/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.