Phong Thần ung dung đưa đũa lên gắp mỳ ăn.
Con mẹ nó chứ có những loại người giơ tay nhấc chân đều là quý khí, đến ăn mà cũng phải tao nhã. Vệ Tước đã đói thì chớ, còn phải chia miếng cơm manh áo cho kẻ khác, tức khí bưng cả bát mỳ lên, ngửa cổ húp một hơi dài.
Tao mới chả nhã, ta quản cái khỉ gì!
Nghe tiếng “sụp” một cái phía đối diện, Phong Thần giương mắt lên nhìn, đúng lúc vài giọt nước “có mắt không tròng” bay ra, chọn đúng nơi da dẻ mịn màng của hắn mà đáp xuống.
Phong Thần đầu tiên là sững lại rồi nhẹ nhàng mà ôn nhuận giơ tay lau mặt, không hề có một biểu cảm dư thừa.
Vệ Tước cũng chỉ nặn ra một nụ cười ngu muội tỏ ý áy náy. Bao nhiêu năm sống trong cung cấm, thứ nàng giỏi nhất chính là năm chữ: “phẫn trư ăn thịt hổ”. Bây giờ không dùng thì thật có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Lý:
“Ôi ôi đại sư huynh, đệ thật không cố ý”
Khuôn mặt tội lỗi lo lắng nhìn thiếu niên trước mặt, lại nhanh tay cầm ngay cái “khăn” bên cạnh đưa lên lau mặt giúp Phong Thần.
Vị Phong sư huynh vốn cũng chẳng tính đếm nhưng giờ mặt đã đen lại như đít nồi. Hắn đứng bật dậy:
“Sư đệ chờ ở đây một lát, ta quay lại ngay”
Nói đoạn bước nhanh ra khỏi cửa, biến mất.
Vệ Tước liếc mắt, vứt cái “khăn” trong tay xuống bàn. Lúc nãy nàng thấy cái giẻ, tiện tay mới lau qua mặt bàn có vài vòng.
Vệ Tước rũ mắt, chậm rãi ăn nốt chỗ mỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-oan/57486/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.