Đang cười ha hả, chân lão vung vẩy, đạp phải vách động mới ngã sấp mặt xuống nền đá ẩm ướt. Vệ Tước buồn cười chạy qua đỡ sư phụ, nhưng dù sao nàng cũng là linh hồn, tay đưa xuyên từ bên này sang bên kia, lại thẹn thùng đứng lên, tủm tỉm đợi lão sơn nhân đức cao vọng trọng tự mình đứng dậy. Đổng lão nhân mặt đen như đít nồi, hai tay mò mẫm lấy điểm tựa, nhưng tự nhiên lại sờ thấy một măng đá mát lạnh dưới đất. Toàn thân trơn nhẵn, không nhìn rõ màu sắc nhưng chỉ cần sờ thấy cái gai nhọn trên đỉnh, lão đã đoán được đây là thứ gì. Đè ép xúc động muốn giơ ngón cái, Đổng Trác lấy từ trong túi ra cái xẻng nhỏ bằng bạch ngọc, bắt đầu đào xới.
Một lúc sau, hai thầy trò ngồi xổm bên dưới khe sáng hắt vào vách động, chụm đầu phân tích cái măng đá trong tay. Đổng Trác nhỏ giọng thì thầm với đồ đệ như sợ ai biết:
“ Nha đầu con vận khí còn hơn cả ta năm đó. Còn nhớ khi lão tổ của con trọng thương, ta tìm kiếm ở Lạc Nhai suốt mười năm trời vẫn không thấy cái Băng cốc này. Tương truyền nơi nào có Băng cốc, ắt sẽ mọc lên Băng Giao Lệ. Không ngờ quả là thế thật. Lần cuối cùng ta tìm thấy thứ này cũng là cách đây sáu, bảy trăm năm về trước, khi ấy cũng là tìm suốt hai năm mới thấy Băng cốc”
Cảm thán thời gian như chó chạy ngoài đồng xong, lão lại thầm thì:
“ Bây giờ, ta dùng cái Băng Giao Lệ này để tạo da thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-oan/57482/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.