Vệ Tước đứng dậy đi đến giữa Hàn Tử Cơ và ĐôngSĩ. Dáng người nàng nhỏ gầy, nhưng một loại khí thế hiên ngang từ cốttuỷ lại bộc lộ không thiếu chút nào.
Liễu Như Lam không khỏi đưa mắt nhìn qua vài lần. Tiểu tử này đúng là cực phẩm, nhưng chỉ tiếc lại không có phúc sống lâu.
Vệ Tước nâng mắt đánh giá hai kẻ trước mặt. Nàng từng đọc rất nhiều ngọcgiản ghi rõ nội tình sơ lược các môn phái ở Cửu Châu. Lã Hinh cùng LiễuNhư Lam ở môn phái cũng không đến mức được sủng ái. Nếu so với lũ đệ tửchân truyền ở trên kia thì địa vị ắt hẳn thấp hơn. Vậy tại sao lần nàyNgọc Linh và Cửu Nguyệt Cung là phái bọn họ đi?
Phải biếtrằng, chỉ cần có công trong việc này, danh tiếng của cả tu sĩ và mônphái đều bay lên. Chẳng lẽ bọn họ lại đang tâm bỏ lỡ cơ hội tốt như vậycho mấy ái đồ khác sao?
Vệ Tước chợt nhớ ra, Lã Hinh thiên phú là Hoả - Mộc. Vậy mà mấy ngày nay, hắn lại có thể hoá ra thuỷ chướng hộthân. Đây là làm sao có thể?
Lã Hinh thấy Vệ Tước đứng lên thì khinh mạn cười lớn:
“Haha cuối cùng phế vật ngươi cũng lên tiếng rồi. Chẳng lẽ muốn cầu xin ông nội ngươi tha mạng à? Hahaha”
Tiếng cười vang lên quanh quẩn trong lòng núi. Bỗng bị đứt đoạn bởi một đường kiếm sắc bén.
Vụt…
Chênh lệch lực lượng. Muốn thắng chính là phải chiếm trước tiên cơ. Điều này bản thân nàng rõ hơn ai hết.
Không biết từ lúc nào Kim Xà kiếm đã xuất hiện trong tay Vệ Tước. Nàng vungkiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-oan/1846058/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.