Phía dưới bọn Phong Thần đã kết trận, cứ bốn người chống đỡ bốn cực thì một người ngồi điều tức, thay phiên nhau cũng đi được thêm một đoạn thì thấy phía trước vách đá dựng đứng chặn dòng nham thạch lại.
Phí Thẩm Dương nhíu mày.
Chẳng lẽ là đường cụt?
Nhìn xung quanh đều không có con đường nào khác. Vách đá đen trước mặt như lưỡi búa trời chém xuống chặt đôi dòng nước đang chảy. Lưỡi búa vẫn cắm sâu dưới lòng sông mà không nhấc lên. Thương hải tang điền, lại trở thành ngọn núi sừng sững.
Chết tiệt!
Chẳng lẽ giờ phải quay lại sao?
Bên trên, Liễu Lam Như lấy trong tay áo ra một lá bùa. Nàng ta rót linh lực vào phù ấn vẽ trên mặt giấy, một đồ trận bỗng chốc hồi sinh, lấy Liễu Như Lam là trung tâm, bắt đầu lan rộng trong phạm vi trăm thước xung quanh hang động.
Liễu Như Lam không thay đổi sắc mặt. Nàng ta lấy ra một tấm lụa trắng, bên trên còn thấm vài giọt máu đã bị khô lại.
Dừng mắt trên đoá hoa máu chốc lát, trong mắt nàng ta như có muôn vàn oán hận, lại như có muôn vàn khổ sở cùng bi phẫn.
Khẽ buông tay.
Tấm lụa chao liệng, rơi vào giữa trận pháp rồi biến mất.
Đồ trận bỗng chốc biến đổi như có sự sống, một màu đỏ máu lan tràn bao vây ba người Vệ Tước vào trong. Trăm ngàn đoá hoa nở rộ giữa không gian. Mùi máu trộn lẫn trong hương hoa thơm nồng lại tạo nên một loại cảm giác chết chóc kề cận.
Hàn Tử Cơ chính là luôn luôn kinh ngạc với mọi thứ. Đây là lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-oan/1846059/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.