Vệ Tước đến trước lão đạo, hai gối quỳ xuống, nàng vái ba vái rồi mới đứng lên.
Lão đạo giở giọng cười đắc ý, coi như sơn nhân ta không nhìn nhầm người, nha đầu này cũng có chút tình nghĩa.
Lão cười hê hê, rung đùi, giọng lên một quãng tám, bắt đầu giở thói lưu manh:
“ Đã biết sự lợi hại của sơn nhân ta chưa? Giờ ngươi ra khỏi đây rồi, cứ vất vưởng cũng không tốt. Nhân gian có luân hồi, nhân quả. Ta có thể giúp ngươi gọi ra quỷ phủ đi xuống âm ti để qua Nại Hà... nhưng có điều kiện”
... Lão hơi xuống giọng đưa mắt thăm dò.
Vệ Tước liếc ánh mắt nhìn lão đạo đang ngồi xổm một tay cầm đùi gà, một tay vẽ vòng tròn trên đất bằng cây gậy trúc nát.
Lão hắng giọng:
“ Ấy đừng có nhìn sơn nhân ta như thế. Ngươi không biết nhưng thập địa cửu châu này ai cũng biết danh tiếng Đổng Trác sơn nhân ta. Hữu danh hữu thực. Trong con đường tàm tiên vấn đạo, nếu ta dám nói số 2 thì không kẻ nào dám nói số 1... khụ khụ... Tất nhiên là không kể có vài kẻ cũng đứng số 2 bằng ta... Nhưng nói vậy chắc ngươi cũng đã hiểu sơn nhân ta đây lời nói có sức nặng tựa ngàn cân rồi chứ? Hơi đâu đi lừa một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như ngươi”
Vệ Tước nghe lão huyên thuyên một hồi nhưng lọt vào tai nàng chỉ có 4 chữ “tầm tiên vấn đạo“. “Tầm tiên vấn đạo”? Hay lắm. Chính vì bốn chữ này mà nàng bị giết chết một cách tàn nhẫn. Chính vì bốn chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-oan/57476/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.