Chương trước
Chương sau
Đổng Trác rút ra một tấm mộc bài đưa cho Phong Thần. Hiếm lắm mới có dịp lão trầm tư nói:
“Cuộc họp trưởng lão lần này có một thế lực nữa ở lục châu Đại vực cũng tham gia…Thiên Âm phái”
Phong Thần nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:
“Chẳng lẽ bọn chúng muốn giành lấy vị trí của Bạch Thanh ta ở Đại Vực?”
“Không sai”
Uông Bá Gia đôi mắt rét lạnh, thờ ơ:
“Sư phụ, Thiên Âm phái ở Đại vực dù có chút ít danh tiếng nhưng cũng chưa đủ tư cách để nhòm ngó vị trí này”
Phong Thần chau mày:
“Chẳng lẽ bọn chúng có kẻ chống lưng đằng sau?”
Đổng Sơn nhân lại nhởn nhơ gặm đùi gà, gật gù lên tiếng:
“Có thể! Cuộc họp trưởng lão hôm nay vốn Thiên Âm không có tư cách tham dự, nhưng Vô Cực Môn, Cửu Nguyệt Cung, Ngọc Linh và Tông Sơn đều đồng lòng để hắn thuật lại dị biến xảy ra ở Đại Vực vài ngày trước. Tên Hoắc Tiêu đó cũng lớn gan, dám nói bóng gió Bạch Thanh ta. Đúng là thời cuộc xoay vần, mới có mấy trăm năm Bạch Thanh không can dự thế sự, mà có kẻ lại nghĩ chúng ta là đèn cạn dầu. Hổ không dùng móng vuốt, chúng nó lại nghĩ là mèo bệnh”
Phong Thần cầm miếng mộc phù trên bàn, xoay xoay trong lòng bàn tay, hắn mỉm cười nói:
“Chẳng lẽ sư phụ sợ khi đến Giạc Ma, bọn chúng lại kiếm cơ gây sự?”
Đổng sơn nhân bĩu môi:
“Bình thường ta cũng không thèm quan tâm lũ cẩu tử đấy. Nhưng lần này sự tình hung hiểm, nếu bọn chúng liên thủ giở trò, ắt sẽ phát sinh điều không muốn. Đây là mộc phù đại diện cho trưởng lão chấp pháp, có cho tiền ta cũng đố mấy lão già kia dám đưa cho bọn đệ tử cầm đi đấy”
Phong Thần nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười:
“Chỉ có sư phụ là rộng lượng”
“Chỉ có Phong nhi là hiểu ta…hahaha”
Uông Bá Gia nghe xong câu này mà thấy nổi da gà. Ở Bạch Thanh sơn, sư phụ hắn luôn là một lão già không nên thân. Chưa tính thói vô trách nhiệm thì lão quả thực quá tham lam và keo kiệt. Hắn nhập môn đã bao nhiêu  năm rồi, bao nhiêu năm rồi, vậy mà đến quà ra mắt còn chưa có nhận được. Nói ra quả thực xấu hổ thay cho lão. 
Mà đại sư huynh ôn nhuận như ngọc kia, chính xác là một tên đại ma đầu. Có đệ tử Bạch Thanh nào chưa từng bị hắn đánh cho bầm dập mà không dám kêu. Có kẻ nào còn chưa từng bị khuôn mặt trích tiên của hắn lừa bịp. Hai kẻ này ngồi nói chuyện khen ngợi nhau, quả thực buồn nôn muốn chết. 
Vệ Tước ngồi một bên, nghe cuộc trò chuyện này cũng suy nghĩ một hồi. Nội tại của Cửu châu quả thực phức tạp. Bạch Thanh đã luôn muốn ngoài cuộc mà cuối cùng vẫn bị kéo vào vòng tranh đấu. Con sóng ngầm này, không biết bao giờ sẽ bùng nổ?
Đổng sư phụ lại biến ra một cái đùi gà, lão vừa gặm một miếng, chợt nhớ ra điều gì mới há mồm ngừng lại, một sợi tơ nước miếng còn bắc cây cầu ngang qua. Lão cười haha, không biết ngượng lấy ngay tay áo quẹt một cái. Vệ Tước hoảng đến ngã ngửa, nàng thật muốn bảo lão ngồi ngay ngắn để nàng quỳ lạy.
Cả Phong Thần và Uông Bá Gia cũng đều không chịu được, nhanh chóng đứng dậy rời đi. 

Phong Thần rút ra Lôi Quang kiếm, sắc tím vởn quanh thân kiếm huyền ảo. Hắn nhẹ nhàng dẫm lên. Uông Bá Gia cũng lấy ra pháp khí của mình. Là một cây kiếm gỗ nhìn không có gì đặc biệt. Thân kiếm một màu đen sì, vân gỗ chỗ có chỗ không, phía trên còn có một hai cái mắt gỗ lồi lõm, nhìn quả thực bình thường đến không thể bình thường hơn. Uông Bá Gia cũng đã đứng trên kiếm nhưng cả hắn và Phong Thần vẫn chưa vận khởi rời đi. 
Vệ Tước đứng dưới mê mẩn đánh giá pháp khí nhà người ta. Phong Thần cười nhẹ nói:
“Tiểu sư đệ, với tốc độ tu luyện của đệ, chẳng mấy chốc vào trúc cơ là có thể ngưng khí thành binh thôi”
Vệ Tước xấu hổ biết hai vị sư huynh có ý đợi mình, nhưng nhìn đi nhìn lại chưa biết nên đi với ai. 
“Hai vị sư huynh, sao chúng ta không dùng vòng dịch chuyển?”
Nàng và sư phụ vừa về đã phái người đi ngay, ắt hẳn sự việc hệ trọng. 
Cả Phong Thần và Uông Bá Gia đều ngoảnh đầu lại nhìn Đổng sư phụ đang đứng dựa cột phía sau. Lão lập tức đưa cái đùi gà lên vẫy vẫy, miệng vẫn nhai nhóp nhép:
“Có điều sư đệ không biết…Bạch Thanh ta, nhân lực dư thừa nhưng vật lực quả thật…nghèo kiết xác”
Vệ Tước trố mắt ra nhìn. Bạch Thanh tường lưu ly ngói bạch ngọc tráng lệ kỳ vĩ quả thực nghèo đến độ này sao? Nếu vậy mấy lần vì nàng mà lão phải dùng tinh châu khởi động vòng dịch chuyển,sư phụ quả là người tốt. Nghĩ đến đây, Vệ Tước quay đầu lại vẫy tay chào lão Đổng.
Lão già nào đó cảm động muốn rơi lệ. Đúng là nha đầu này có hiếu nhất. Ôi tiểu đồ đệ của lão…lão sẽ tìm một mối thật tốt để gả nàng đi. Lão nhất định sẽ tìm được!
Vệ Tước đi qua bước lên Lôi Quang kiếm. Dù sao cũng đã từng đi nhờ Phong Thần một vài lần. Mà nhị sư huynh kia nàng tiếp xúc chưa nhiều. Dù Phong Thần có không thích nàng thì trước mặt người khác, hắn vẫn phải giữ cái vẻ đạo mạo của đại sư huynh Bạch Thanh chứ.
“Phiền đại sư huynh cho Vệ Tước quá giang”
Phong Thần cũng chỉ mỉm cười rồi ngự kiếm bay lên. Bên kia Uông Bá Gia cũng bay song song với bọn họ. 
Lần ngự khí này Vệ Tước đã có chút ít kinh nghiệm, có thể đứng thẳng mà nhìn ngó xung quanh. Bây giờ nàng mới thấy cái lá phi diệp vừa nằm vừa ngồi được của lão sư phụ quý giá bao nhiêu.
Dù nát nhưng vẫn quý giá!
“Đại sư huynh, huynh nói xem Hoả Diễm là loại lửa không dễ động đến. Trước kia nhiều tu sĩ hoả hệ muốn thu thập loại lửa này để tu luyện mà đều bị thiêu chết. Ta không tin kẻ nào lại có thể dập tắt hoả diễm sơn mà không gây ra động tĩnh lớn gì khiến cả Cửu châu chẳng hề hay biết như vậy”
“Nhị sư đệ còn nhớ trận tuyết hơn hai tháng trước chứ?”
Uông Bá gia kinh ngạc:
“Ý đại sư huynh là hai việc này có thể đều do một người làm”
“Cũng chưa khẳng định”
Uông Bá Gia suy nghĩ rồi tiếp tục:
“Cửu châu kể từ sau trận chiến mười giáp trước đều chưa từng xuất hiện một trận tuyết nào. Kể cả Tứ châu gần bắc cực nhất, trong một ngàn năm nay cũng không hề có. Mà hai tháng trước, linh khí thiên địa bỗng chốc biến đổi, tuyết rơi trắng xoá. Động tĩnh khi ấy rất lớn nhưng đều không tra ra được. Rất có thể Hoả Diễm sơn đã tắt từ lúc đó nhưng gần đây mới có người phát hiện”
Vệ Tước xấu hổ lùi ra sau một bước. Nàng còn nhớ trận tuyết khi đó, sư phụ nói là do hàn băng mà nàng hấp thu ở Bích Thuỷ đầm gây ra, nhưng nàng cũng không có cái năng lực dập lửa của cả một ngọn núi.
Phong Thần nhận thấy hành động của Vệ Tước, trong mắt hắn đầy ý cười mà như không:
“Vệ sư đệ đứng cho vững”
“Đa tạ đại sư huynh quan tâm”
Bọn họ bay qua núi non trùng trùng, chẳng mấy chốc Bạch Thanh lùi lại phía sau, đại dương mênh mông hiện ra trước mặt. Cửu châu Giạc Ma nằm cách biệt so với tám châu còn lại, tứ phía đều là biển bao bọc. 
Vệ Tước nhớ lại những phát sinh gần đây, có một sự kiện đã gây nên những thay đổi lớn của Cửu châu, chính là trận chiến một ngàn năm trước. Những sách sử về Cửu châu nàng đọc ở Tàng thư các không có một dòng ghi chép nào về đại chiến này. Nhưng nó lại chính là nguyên nhân của con sóng ngầm đang sôi trào giữa các môn phái.
“Hai vị sư huynh, đại chiến mười giáp trước...là đại chiến của Bạch Thanh sao?”
Uông Bá Gia nghiêng đầu nghi ngờ câu hỏi mà hắn vừa nghe được.
Phong Thần không nói gì. Nhưng Vệ Tước có cảm giác không khí xung quanh đang dần đặc quánh và rét lạnh. Lôi Quang kiếm dưới chân run lên từng hồi. Nàng lo sợ, đưa một tay bám vào vai Phong Thần. Hắn giật mình tĩnh tâm, Lôi Quang cũng bình thường trở lại. Đại sư huynh nhẹ nở một nụ cười trên môi, hắn quay đầu lại hỏi:
“Sư đệ thật sự muốn biết sao?”
Vệ Tước dứt khoát gật đầu:
“Ta muốn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.