Bạch Tuyết Lam thật không hiểu nổi tâm tư của mình, lúc trước khi nhìn hắn bằng mọi kiểu thì Bạch Tuyết Lam cũng không vừa mắt. Vậy mà bây giờ lại có chút rung cảm, phải chăng hiện giờ đối với Tuyên Hoài Phong đã buông lời hứa hẹn mà nói, hắn thật sự đã có chút động tâm. Hắn không hiểu bên cạnh mình vô số mĩ nhân mà lại nảy sinh với Tuyên Hoài Phong, có lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đánh bại vô số kẻ khác.
"Tuyên Hoài Phong cười nói, "Xin lỗi, mấy người bạn của em đâu phải quan chức. Em mời bọn họ tới đây, cũng không thể mặc kệ người ta được."
Nói xong, y nhỏm dậy khỏi vòng tay Bạch Tuyết Lam, với lấy chiếc chăn lụa.
Bạch Tuyết Lam kéo y trở lại, cắn lên vành tai y, cười khẽ, "Bạn bè của em có quan trọng hơn anh không? Có phải tại da mặt em mỏng, sợ khách khứa bên ngoài nói hai chúng ta ở bên nhau, đúng không?"
Tuyên Hoài Phong tránh khỏi miệng hắn, quay đầu lại, nheo mắt nói, "Đúng là da mặt em mỏng, em thừa nhận đó, thế thì sao?"
Nắm lấy chăn quấn quanh người, xuống giường, đi tới phía sau tấm bình phong.
Cảm giác thân mật này thật sự là một bước tiến lớn."
Nhưng cuộc sống hạnh phúc của họ lại không kéo dài được lâu, Tuyên Hoài Mân cùng Niên Lượng Phú đột nhiên lui tới thân mật, làm cho cuộc sống hạnh phúc tựa chốn thiên đường nhân gian của hai người họ tăng thêm phần bất an to lớn. Trước mặt hai con người đang đắm đuối trong hạnh phúc kia, là bão táp có thể nổi lên bất luận lúc nào.