Cánh rừng này thực sự quá lớn.
Y không khỏi hoài nghi, liệu dòng sông phía đông kia có thực sự tồn tại? Hay vì lúc đó y đã nhớ nhầm? Hoặc đã đi nhầm hướng?
Tâm trí y bây giờ rất hỗn loạn, cố gắng ép buộc đôi chân mình hoạt động như máy móc, tự nhủ với bản thân như niệm chú, là tự mày sống chết muốn tự do, muốn nhân quyền, hiện tại đúng là đã được tự do, nhưng lại chọc phải ổ rắc rối cực lớn. Nếu quả thực bị người ta bắt sống, bảo Bạch Tuyết Lam làm sao quan tâm đến mày nữa?
Để Bạch Tuyết Lam coi thường thì quá nhục nhã.
Mặc dù trong vô cùng hỗn loạn, nhưng y vừa chạy thục mạng vừa rất dứt khoát nghĩ mình không nên nghĩ đến những việc nhỏ nhặt vào lúc này.
Đột nhiên, âm thanh tươi mát róc rách chảy và tai.
Chỉ một giây đó thôi cũng đủ để Tuyên Hoài Phong nghe rõ ràng.
Là tiếng nước!
Y sung sướng như phát điên, càng vận hết sức chạy về phía trước.
Chỉ cần giải được thuốc mê, chỉ cần hai khẩu Brown của y còn có đạn, vậy thì y chẳng còn gì phải sợ. Bọn họ có thể có bao nhiêu người? Cùng lắm thì mười tám. Đầu óc tỉnh táo, có súng trong tay, đến một người bắn một người, tới một đôi bắn một đôi.
Kỹ năng bắn súng của y là do chính Bạch Tuyết Lam dạy.
Tiếng nước ngày càng rõ ràng, vòng qua mấy cây đại thụ, tầm nhìn chợt trống trải, một con sông nhỏ như thiếu nữ đắm mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-3-thoi-xan/2193503/quyen-3-chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.