Chơi mạt chược cả đêm qua, lúc này, Tuyên Hoài Phong nằm trong lòng Bạch Tuyết Lam, ngủ đến ngọt ngào.
Vốn muốn bất kể thế nào cũng ngủ tới chín mười giờ, đem tất cả tinh lực hao phí kéo trở lại, không ngờ trời mới tờ mờ sáng đã có người đứng ngoài cửa gõ hai tiếng.
Trong lúc mơ màng, chỉ nghe thấy Bạch Tuyết Lam ôm y nhỏm nửa người dậy, mất hứng hỏi: “Ai? Mới sáng sớm làm ồn cái gì?”
Lại cúi xuống hôn lên trán y, nói: “Em cứ ngủ đi.”
Quản gia bên ngoài nói vọng qua cánh cửa: “Tổng trưởng, có một vị tiên sinh họ Trương nhất định muốn gặp Tuyên phó quan. Tôi nói đi nói lại với hắn là Tuyên phó quan còn chưa thức dậy, nhưng hắn gấp đến độ xanh cả mặt. Tôi chỉ sợ thật sự có chuyện gì xảy ra, thế nên không dám không tới đây.”
Tuyên Hoài Phong nghe thấy có người tìm mình, cảm thấy kỳ quái, miễn cưỡng trở mình ngồi dậy, nói: “Vị Trương tiên sinh nào vậy? Chuyện gì vội vã đến thế?”
Quản gia nói: “Là một người bạn của ngài lần trước đã tham dự tiệc ngắm sen. Hắn không nói có chuyện gì, chỉ thúc giục ngài mau qua đó.”
Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lúc, nhớ ra, nói: “Nhất định là Thái Bình.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tên này không có mắt, mới có mấy giờ, sáng sớm đã đến nhà người khác làm ồn.”
Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt: “Cậu ấy không phải người làm việc hấp tấp, nếu đã làm như vậy, đương nhiên phải có việc gấp. Em phải nhanh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-3-thoi-xan/2193462/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.