Chân của Hoàng Vạn Sơn thật sự không đi nổi, đến được bệnh viện, Tống Nhâm xông xáo làm việc mình nên làm, cũng may hắn cao to nên mới cõng được Hoàng Vạn Sơn. Hắn và Hoàng Vạn Sơn vào phòng đầu tiên, những người còn lại đều chạy theo vào như bay, cuối cùng bị một hộ sĩ mặc áo choàng ngắn chừng hai mươi tuổi trừng mắt cản lại, nói: “Làm gì đây? Làm gì đây? Tất cả đều theo vào thì bác sĩ làm việc thế nào được? Tất cả ra ngoài chờ đi.”
Có thể nói, một vị “hộ” ở cửa, vạn người không thể vào.
Ở bệnh viện, không ai dám chọc vào những nhân vật trị bệnh cứu người, tất cả đều bị cô nàng đuổi hết ra ngoài, đứng chờ ngoài hành lang.
Mọi người đều im lặng, yên tĩnh đến nỗi hít thở cũng cảm thấy áp lực.
Hai bên tường dọc hành lang đều trắng như tuyết, ngẫu nhiên nhìn chung quanh liền cảm thấy màu sắc này thật thê lương, thật xui xẻo.
Chỉ chốc lát, một bác sĩ nam mặc áo ngắn màu trắng, trên túi áo cắm một chiếc bút máy chậm rãi bước tới, mọi người vội vàng ngẩng đầu lên, bác sĩ kia nói: “Đừng vội, đừng vội, người Trung Quốc các người chẳng nhẫn nại gì cả, để tôi vào gặp bệnh nhân trước đã.”
Nói xong, đẩy cửa bước vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Thái Bình sửng sốt một lát, dở khóc dở cười nói: “Cái gì mà người Trung Quốc các người? Vậy chứ hắn ta cũng tóc đen mắt đen, cũng da vàng, lẽ nào không phải người Trung Quốc? Học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-3-thoi-xan/2193465/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.