Tuyên Đại Vân nhíu cặp mày thanh tú, cúi đầu một lát, giống như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, lát sau mới cười gượng, “Ngay cả em cũng nói như thế? Chị còn tưởng em là đứa trẻ luôn biết săn sóc quan tâm người khác, sẽ không chấp nhặt như đám tục nhân ấy. Chị biết, cậu ấy là một con hát, với thân phận của chị thì quả thực không nên gặp gỡ quá thân mật. Nhưng chị thấy cậu ấy thực sự rất đáng thương. Nếu bàn về xuất thân, người ta cũng chẳng kém cạnh với chị em mình, chỉ do số cậu ấy không may thôi.”
Ngừng chốc lát.
Cô cúi đầu bỏ thêm một câu, “Nhìn cậu ấy, chị cảm thấy cuộc sống này họa phúc luôn thay đổi, chẳng có công bằng gì cả. Cho nên, bằng vào thân phận bạn bè này, có thể quan tâm được người ta thì quan tâm.”
Nói xong, yếu ớt thở dài một tiếng.
Nghe những lời này, trái tim Tuyên Hoài Phong nhói lên đau đớn.
Y vốn đã ôm quá nhiều tâm sự, Tuyên Đại Vân nói những lời này vốn chẳng mang ý nghĩa khác, nhưng lời thì vô tâm, bay vào tai người khác lại dẫn ra muôn vàn cảm xúc.
Hai câu họa phúc luôn thay đổi, cuộc sống chẳng công bằng này không chỉ có thể dùng cho nhân sinh, cũng có thể dùng cho tình yêu.
Nhớ khi y chưa gặp Bạch Tuyết Lam, có bao giờ cứ hai ba ngày là đầu óc y rối tính rối mù lên thế này đâu. Khi vui thì như tắm trong mật ngọt, khi bực thì sóng to gió lớn, tâm trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-3-thoi-xan/2193490/quyen-3-chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.