Bạch Tuyết Lam vừa cảm động vừa không khỏi hối hận, có chút đau lòng, nhích ghế qua ngồi bên cạnh Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Cắn có đau không?” Vươn tay sang, nhẹ nhàng xoa bóp trên cần cổ thon dài trắng nõn.
Tuyên Hoài Phong bị hắn xoa bóp đến ngứa ngáy, nhịn không được cười rộ lên, đẩy tay hắn ra: “Ít động tay động chân thôi.”
Vừa nhìn thấy má lúm đồng tiền quyến rũ của y, chóp mũi lại ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể ấy, tâm trí lập tức trở nên vui vẻ, Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói nhỏ: “Anh không động chân, động bộ phận khác, được không?”
Tuyên Hoài Phong ở cùng hắn đã lâu nên cũng học được không ít thứ xấu, vừa nghe xong đã hiểu nó có ý gì, vành tai lập tức đỏ ửng.
Đang lúc vui đùa ngọt ngào, người hầu gõ cửa bước vào.
“Tổng trưởng, Tuyên phó quan, cơm chiều tới rồi.”
Mở nắp chiếc hộp lớn kia, lấy từng tầng từng tầng ra ngoài, bên trong có hai đĩa rau trộn nhỏ, hai món thường và hai món mặn đều nóng hổi, tiếp đến là hai bát cơm tẻ.
Một gã người hầu khác mở chiếc giỏ ra, lấy đồ đặt lên bàn. Đó là một chai hoàng tửu được hâm nóng và hai chén rượu nho nhỏ, sạch sẽ, được làm ấm từ trước.
(Hoàng tửu: rượu vàng, rượu Thiệu Hưng)
Bạch Tuyết Lam vừa thấy liền hỏi: “Tại sao lại mang rượu tới đây?”
Người hầu đáp: “Đây là do Tuyên phó quan yêu cầu.”
Bạch Tuyết Lam lập tức ngó sang nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong ung dung nói: “Đã lâu không uống rượu nên hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-3-thoi-xan/117856/quyen-1-chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.