Hai người lặng lẽ ôm nhau, dường như trái tim cũng hòa chung một nhịp đập.
Bạch Tuyết Lam cảm thấy như đang ở trong mơ, toàn thân thoải mái không cách nào diễn tả, giống như tỉnh dậy trong một sớm xuân tươi đẹp, hưởng thụ nắng sớm phủ trên người, thoải mái an nhàn đến nỗi không muốn rời giường. Cảm giác này quá đỗi ngọt ngào, chỉ là, hai chữ ngọt ngào cũng chẳng đủ để hình dung, ấm áp say mê như vừa hưởng thụ một vò rượu lâu năm.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘ưm’ vang lên.
Tuyên Hoài Phong nằm trong lòng nhẹ nhàng cựa quậy.
Bạch Tuyết Lam giật mình tỉnh lại, vội hỏi, “Làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Bạch Tuyết Lam nói, “Hỏi giờ làm gì?”
Tuyên Hoài Phong đáp, “Anh quên mất việc chính rồi. Mình tổ chức tiệc ngắm hoa sen, còn mời rất nhiều khách đến, chẳng lẽ chủ nhà lại biến mất luôn?”
Bạch Tuyết Lam, “Việc đấy cần gì phải khẩn trương? Đám quan chức đó có ăn có uống, có hoa sen để ngắm, có nhạc ngoại để nghe, như thế đã là chiếm quá nhiều lợi ích rồi. Dựa vào cái gì còn muốn anh phải bỏ qua thời gian tốt đẹp như thế này, vất vả ra ngoài xã giao với bọn họ?”
Tuyên Hoài Phong cười nói, “Xin lỗi, mấy người bạn của em đâu phải quan chức. Em mời bọn họ tới đây, cũng không thể mặc kệ người ta được.”
Nói xong, y nhỏm dậy khỏi vòng tay Bạch Tuyết Lam, với lấy chiếc chăn lụa.
Bạch Tuyết Lam kéo y trở lại, cắn lên vành tai y, cười khẽ, “Bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-3-thoi-xan/117849/quyen-1-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.