Bây giờ an ổn bên nhau rồi chứ? Tôi hỏi. Hà Bân dời mắt, cố ý nói: – Có lẽ, xem tâm tình của tao đã. Hứa Nhất Thanh vừa nghe, tức đến giơ chân. Chúng tôi vốn định kêu Hà Bân với Hứa Nhất Thanh ở chung, nhưng bọn hắn không chịu. Sau lại vào một ngày nào đó, lúc tôi mở cửa phát hiện Hà Bân với Hứa Nhất Thanh đứng trong nhà đối diện nhà tôi, chào hỏi, mà cũng vừa lúc trang hoàng xong Tôi kinh ngạc nói: – Các cậu chuyển lại đây? Hứa Nhất Thanh gật đầu: – Có được không? – Tất nhiên là được! Cuối cùng trở thành bốn người bọn tôi lại sống cạnh nhau.
Cuộc sống rất tốt, mọi chuyện càng nagyf càng thuận lợi, càng ngày càng giống như trong mơ. Có một ngày tôi nhìn thấy trong weibo Trịnh Uyên có đăng một cái tiểu thuyết, tên truyện là “Thời Niên truyện”, nó nói về cuộc sống của bọn tôi. Ở dưới bình luận rất nhiều, càng nhiều là cảm khái và hâm mộ cuộc sống của bọn tôi. Trịnh Uyên trả lời, nói: – Chúng tôi mỗi người có cuộc sống mơ ước của mình, cuộc sống đó chỉ là cuộc sống mà khiến bọn tôi cảm thấy thoải mái mà thôi. Tôi chạy tới hỏi ảnh: – Tại sao phải viết truyện này.
Ảnh nghiêm trang nói: – Vì anh muốn khi chúng ta già đi còn có cái mà nhớ lại. Tôi cảm động rồi, tiến lên ôm ảnh. Truyện xưa của Trịnh Uyên tới đây là hết, mà cuộc sống của chúng tôi vẫn cứ thế tiếp diễn. Chính theo lời anh ấy, cuộc sống này chỉ là cuộc sống khiến bọn tôi cảm thấy thoải mái nhất, nên chúng tôi quả thực rất hạnh phúc.