Hà Bân cãi nhau với Hứa Nhất Thanh, nên bữa sáng hôm sau cũng mất.
Trước kia mỗi lần cãi nhau đều giằng co mất một tuần, tôi khuyên Hà Bân, Trinh Uyên khuyên Hứa Nhất Thanh.
Tuy vậy, hôm sau hai người họ gặp nhau vẫn mặt lạnh.
– Nhìn cái gì!
Hà Bân thấy Hứa Nhất Thanh nhìn cậu bèn nhịn không được quát lên.
Hứa Nhất Thanh im lặng, cầm đồ đạc trực tiếp đi ra.
Cửa “rầm” một tiếng đóng lại. Hà Bân cầm đồ ném lên cửa.
– Ngon đi luôn đi.
Trịnh Uyên tiến lên ngăn cản, tránh cho cậu lại làm ra chuyện gì nữa.
– Đi làm đi. Có chuyện gì tối về nói.
Tôi khuyên.
Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi,
– Dạy cái gì.
Nói xong quay về phòng.
Lại một tiếng đóng cửa vang lên.
Phòng khách chỉ còn tôi với Trình Uyên, bọn tôi nhìn nhau:
– Sao? Đi làm không?
– Em ở đây khuyên cậu ấy, anh đi làm.
Trịnh Uyên nói.
Vì vết thương trên đầu, Trịnh Uyên đã xin cho tôi vài ngày nghỉ.
Lần này cãi nhau, Hứa Nhất Thanh là tức thật, ba ngày cũng không về, càng đừng nói liên lạc với Hà Bân.
Hà Bân cũng tức, nhảy xuống giường, chạy đến phòng tôi đuổi Trình Uyên ra ngoài.
Trịnh Uyên vẻ mặt ai oán, ngại mặt mũi tôi, không nói gì, đáng thương ngủ sô pha.
Hà Bân ôm chăn ngồi trên giường. Tôi cười nói:
– Có gì muốn nói?
– Tao….
Cậu ấy rối rắm, chốc sau mới hỏi:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393579/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.