Chuyện đã xảy ra, không thể quay về nữa. Tôi với Trịnh Uyên hai người làm bạn, mấy ngày hôm nay vẫn nhiễm một chút ngọt ngào.
Từ ngày đó, cha mẹ Trịnh Uyên cũng không có liêc lạc ảnh, giống như đã buông tha nhưng không chấp nhận, ngắn gọn là tình huống không khả quan lắm.
Sáng sớm mồng mười, tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ. Tôi đang trong mộng trợn mắt, lại nhắm lại:
– Trịnh Uyên mau đi mở cửa.
Tôi lấy chân đạp ảnh. Mấy ngày nay ảnh làm rất dữ, làm buổi sáng tôi không thể nào dậy nổi. Thật là dính tới ảnh là tôi toàn bám giường.
Trịnh Uyên lật người, không phản ứng.
Bên ngoài im lặng một chốc, rồi “cộc cộc” tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi nóng rồi:
– Anh mà còn không mở cửa thì tối ngủ sô pha.
Trịnh Uyên giật mình tỉnh lại, chân lê đôi dép lê ra ngoài.
– Chào bác, sao bác lại tới đây?
Cửa truyền tới tiếng nói, tôi cũng tỉnh hẳn.
“Bác” á hả?
Tôi mặc vội đồ ngủ, vội vã chạy ra ngoài.
Ngoài cửa quả nhiên là mẹ tôi, bà quả thật có nói sẽ tới hai ngày trước đó.
– Mẹ, sao mẹ tới không gọi con một tiếng.
Tôi hơi kích động nói.
Đây là lần đầu tiên từ lúc tôi thẳng thắn mà gặp được mẹ, nói không cảm xúc là giả. Tôi không ngờ trước đó chỉ là nhắn một cái địa chỉ, mà bà cũng nhớ, mà có nghĩa lúc đó… bà cũng mềm lòng rồi.
Trịnh Uyên đầu ổ gà mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393564/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.