Sau đêm đó, Trịnh Uyên lại về nhà, từ đó ba ngày trôi qua nhưng không có tin tức.
Tôi gấp đến xoay quanh. Gọi cho Hà Bân với Hứa Nhất Thanh, bọn họ cũng không có tin về Trịnh Uyên. Lại gọi cho bạn ảnh, cũng không biết nốt. Cuối cùng không còn cách nào khác gọi cho nhà Trịnh Uyên, nói mình là đồng nghiệp ảnh.
Không hiểu sao, nhà Trịnh Uyên có hơi chống cự với cuộc gọi của tôi, để lại câu “không biết” rồi cúp máy.
Manh mối duy nhất tìm Trịnh Uyên cũng bị cắt đứt… Tôi nghĩ rất nhiều, có khi nào ảnh mất điện thoại hay gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?
Cha mẹ ảnh sao lại có thái độ như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi không dám nghĩ tiếp.
Đúng lúc tôi muốn báo cảnh sát, thì có tiếng gõ cửa.
Tôi vội đi mở cửa, ngoài cửa đứng người mà tôi đang muốn tìm.
Trịnh Uyên chống cửa, thoạt nhìn có chút suy yếu.
– Đỡ anh vào với.
Ảnh rốt cuộc gặp chuyện gì, tôi tuy đầy bụng câu hỏi, nhưng cũng đành đỡ ảnh vào phòng trước.
Trịnh Uyên nằm úp sấp trên sô pha, “Hít” một tiếng.
– Anh sao thế?
Tôi nhíu mày, mặt mày lo lắng.
Ảnh cười khổ:
– Bị cha đánh, đụng vào miệng vết thương.
Ảnh chỉ sau lưng, ý bảo tôi cởi đồ ảnh ra.
Tôi cởi áo khoác dùm ảnh, vừa cởi đồ bên trong thì phát hiện sau lưng ảnh toàn vết roi, nhìn mà ghê.
– Anh sao thế!
Tôi kích động đứng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393567/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.