Đợi đến năm mới, bọn Hà Bân mới vội thu dọn hành lý về nhà.
Hứa Nhất Thanh đi trước, vì nhà xa. Còn lại Hà Bân với Trịnh Uyên đều nhìn tôi.
Tôi buồn cười vỗ vai họ:
– Cút đi, cũng không phải không gặp lại.
– Ầy, bọn tao không phải là lo cho mày sao?
Hà Bân liếc mắt cuối cùng dùng hai chữ “tuyệt tình” nói tôi xong bị tôi đá khỏi nhà.
Trịnh Uyên vẫn còn đứng im tại cửa, im lặng diễn “Tình thâm như biển” với tôi. Tôi nhìn không nổi, thuẩn tay đẩy ảnh ra khỏi nhà:
– Buổi tối call video, giờ thì mau đi đi.
– Em….
Ảnh nhìn tôi.
Tôi quay mặt đi.
– Đều là đàn ông, nói nhiều cái gì.
Nói xong tôi làm bộ thoải mái đóng cửa lại, thở dài.
“Đều là đàn ông, nói nhiều cái gì”. Lòng tôi nặng trĩu. Người trong nhà đi gần hết, nhà trống trải hẳn.
Ai! Sống qua mấy ngày đoàn viên ở Trung Quốc cũng thiệt gian nan.
Tôi gượng cười, đi đến cửa sổ, nhìn xuống. Trịnh Uyên cũng ngồi vào trong xe, cái xe màu đen không nổi bật có rèm che chậm rãi chuyển động, ngày càng xa tầm mắt tôi.
Tôi còn nhớ rõ lần ấy bọn tôi đi mua xe, chọn chọn một hồi vẫn chọn một cái xe giá hời, đa dụng. Lúc đó về nhà tôi còn cười Trịnh Uyên, nói sao muốn mua cái xe tốt mà.
Nghĩ vậy, không hiểu sao lại đa sầu đa cảm chút.
Ai! Năm mới chết tiệt. Nhiều năm vậy rồi mà chưa quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393569/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.