Hứa Nhất Thanh xuất viện, Hà Bân không tới. Mà buổi tối lúc tôi về, Hứa Nhất Thanh đã thu dọn hành lý rời đi.
Bọn tôi vừa vào cửa, đã thấy hắn xách hành lý ra ngoài.
Tôi nghi hoặc, trong lòng lộp bộp, cảm giác có chuyện không may đã xảy ra.
– Anh đi đâu vậy?
Hứa Nhất Thanh phức tạp nhìn tôi, dừng chân:
– Tôi rời đi.
– Cậu có biết lần này rời đi sẽ có kết cục gì không?
Trịnh Uyên nói thẳng.
Hứa Nhất Thanh có vẻ cực kì đau khổ, hắn một tay cẩm hành lý, một tay cầm điếu thuốc.
Nhưng không hiểu sao hắn vừa rút điếu thuốc ra đã cất về, sau đó thở dài.
Tôi cảm thấy hắn muốn nói rồi lại thôi, giống như có chuyện gì mà chúng tôi không biết, nhưng cuối cùng hắn vẫn im lặng, chỉ nói:
– Là tôi có lỗi với Hà Bân.
Nói xong, hắn tiếp tục bước đi.
Tôi nhịn không được nói lớn:
– Anh đây là buông tay sao?
Hắn quay đầu lại, kiên định nói:
– Không.
Hứa Nhất Thanh dù nói vậy, nhưng vẫn không dừng bước, lần này đi không biết bao giờ sẽ gặp lại. Mà đoạn tình cảm này của Hà Bân cũng đến đây là kết thúc.
Tôi bất đắc dĩ, quay sang hỏi Trịnh Uyên:
– Giờ em nên làm gì?
Trịnh Uyên hiển nhiên cũng vô lực như tôi.
– Anh cũng không biết.
Sau đó vài ngày, Hà Bân không nói chuyện, cũng không đi làm. Nếu không phải không thể không ra cửa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393558/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.