Bà nói sẽ ở đây ba ngày, chúng tôi gọi cho bọn Hà Bân để bà ở cách vách.
Trịnh Uyên vừa tắm xong ngồi đầu giường, tôi lấy sấy tóc cho ảnh.
Ảnh một mặt ngoan ngoãn sấy, một mặt không xấu hổ hòng hôn tôi, tôi trốn ra sau, nói:
– Đừng quậy.
Ảnh hết vui, để máy sấy qua bên, bĩu môi giống cô vợ nhỏ.
Tôi cười khúc khích, làm bộ như cố gắng cho ảnh hôn một cái, vừa định tách ra đã bị ảnh đè lại.
Trịnh Uyên thật giống tên trộm, được chút ngon ngọt là lấn tới.
Tình khó kiểm soát, hôn hôn liền mất khống chế. Chờ lúc có chút khe hở tôi mới thở dốc nhớ tới mẹ tôi còn ở cách vách, mà chỗ này cách âm không tốt.
Đồ bị cởi một nửa, tai tôi đỏ bừng:
– Trịnh Uyên, anh đứng dậy đã.
Trịnh Uyên sửng sốt, một bộ không tin nổi nhìn tôi, rồi kéo tay tôi đặt lên “tiểu Trịnh” đã ngẩng cao của ảnh.
Tôi cũng xấu hố, từ lúc bọn tôi ở bên nhau chuyện này chưa từng bị ngừng giữa chừng, nhưng mà…
– Mẹ em còn ở cách vách.
Tôi cẩn thận nhìn ảnh, mắt ảnh lửa dục sắp tràn ra rồi.
Nhưng ảnh vẫn nghe tôi đứng lên, thoáng nhìn phía dưới.
– Giờ sao đây?
Tôi cũng tỉnh táo, nhân tiện nói:
– Hay là tưới nước thử xem, làm nó tắt lửa đã.
Ảnh nghe xong thúi mặt đi vào nhà vệ sinh.
Tôi lén lút hả hê, nhưng không đợi tôi đắc ý xong mẹ đã đẩy cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393560/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.