Lúc tỉnh lại, bốn phía trắng toát.
– Em tỉnh, thấy sao rồi?
Trước giường đứng một đống, Hà Bân, Hứa Nhất Thanh với Trình Uyên đều có.
Tôi ôm đầu, đầu quấn một vòng băng, đến giờ vẫn đau.
– Đau! Đây là bệnh viện?
Tôi nhíu mày, định đứng lên, kết quả bị Trịnh Uyên đè lại.
– Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng quậy.
Trình Uyên nhìn tôi, ánh mắt rất lạ, giống như người bị đánh là ảnh chứ không phải tôi.
Hà Bân nhe răng trợn mắt, gãi đầu
– Bác sĩ nói não mày bị chấn động nhẹ, ba mày cũng ác thiệt…
Nói còn chưa xong, cậu đã bị Hứa Nhất Thanh che kín miệng.
– Bớt nói đi, để Thời Niên tĩnh dưỡng.
Nói xong kéo cậu ra ngoài.
– Tại sao… tại sao chớ…. Trình Uyên anh cũng ra đây…
Hà Bân tâm không cam tình không nguyện, quay đầu còn cắn Hứa Nhất Thanh một phen.
Tôi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Thật không hiểu phong tình.”
Hà Bân với Hứa Nhất Thanh vừa đi, tôi đã vỗ vỗ giường nói:
– Mau ngồi, ngồi với em.
Trịnh Uyên nghiêm mặt, bộ dáng nghiêm túc:
– Còn đau không? Cha em thật…
– Đau chứ! Đừng nhắc tới ổng, ổng là người như vậy đấy, em quen rồi.
Tôi từ từ nhắm mắt, trong đầu lộn xộn, không muốn nói nhiều.
Cha tôi từ lúc sinh tôi đã có tư tưởng đòn roi mới là cách dạy con tốt nhất, cho nên tôi bị đánh riết cũng quen. Chỉ là lúc nãy có lẽ ông ấy chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393584/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.