May mà vết thương không nặng, chỉ nằm viện một ngày là được ra. Rõ ràng mình Trịnh Uyên đón tôi là được, vậy mà Hà Bân cứ nằng nặc đòi đi cùng Hứa Nhất Thanh tới bệnh viện, nói gì mà tẩy trần cho tôi, dẫn tôi tới quán ăn.
– Ôi shit, tao chỉ nằm có một ngày thôi, không cần đâu.
Tôi nói.
Trình Uyển đương nhiên đồng ý với tôi, mà Hà Bân có vẻ rất không chịu.
Cậu ta nhìn Trịnh Uyên, rồi nhìn Hứa Nhất Thanh, mặt rất chi âm mưu nói:
– Hứa Nhất Thanh, hay là anh…
Chúng tôi ba người cười lớn. Hứa Nhất Thanh cũng đã nghĩ tới, xoa đầu cậu:
– Tuân mệnh.
Nói chớ Hà Bân ở chung với Hứa Nhất Thanh lâu như vậy, công lao chắc ở tài nấu nướng của Hứa Nhất Thanh. Mấy năm trước Hứa Nhất Thanh làm đầu bếp trong một quán đồ Trung Quốc, bây giờ đã tự mở một nhà hàng riêng nhỏ về đồ Tây. Tuy thường ngày Hà Bân hay than sao bản thân lại tìm bạn trai làm đầu bếp, thật ra là rất đắc ý đi.
– Cậu muốn ăn mà cứ tìm cớ.
Trịnh Uyên nói.
Hà Bân khó chịu:
– Vậy anh đừng ăn.
Hứa Nhất Thanh liên tục giữ Hà Bân lại:
– Anh ăn, anh ăn.
Hà Bân quay đầu,
– Anh ăn cái bíp.
Chúng tôi một đường cười nói, về nhà. Hứa Nhất Thanh kéo Hà Bân đi chợ rau, tôi cũng kéo Trịnh Uyên vô góp vui.
Hứa Nhất Thanh mua một đống đồ ăn, Hà Bân nói mua két bia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-cua-thoi-nien-thoi-nien-truyen/2393582/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.