Lý An Nhiên trong mắt mọi người là một thiếu niên ôn hoà, có chút lạnh nhạt xa cách, đặc biệt là đối với người ngoài. Anh tựa như bông hoa gòn chưa rời khỏi cành, bên ngoài nhìn mềm mại, bên trong lại cứng rắn. Nhưng không ai biết rằng, trong lòng anh lại cất giấu cho mình một tiểu thanh mai, mọi sự dịu dàng chỉ dành cho người ấy.
Lần đầu tiên Lý An Nhiên nhìn thấy Niệm Sơ, cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu hồng, bò tới bò lui trên mặt nền xi măng. Cái váy mỏng chỉ che đủ những chỗ cần che, lộ ra vài chỗ trắng nõn tròn tròn như củ sen, rất mũm mỉm. Làm cho người ta không thể kìm lòng mà muốn véo một cái. Cô gái nhỏ chăm chú dùng tay phủi phủi đất, miệng còn đang luyên thuyên nói vài tiếng chưa rõ ràng. Quả là một màn hết sức kỳ lạ.
Lý An Nhiên yên tĩnh đứng xa xa chăm chú nhìn cô. Nắng chiều vô cùng chói chang, tiếng ve kêu liên tục ở bên tai, gió nhẹ thổi qua làm giảm đi cái nóng mùa hè. Có lẽ do mải chơi đùa mà nền xi măng như được quét sạch sẽ, lộ ra màu xanh ban đầu. Trong sân có vài cây nhãn, hương thơm mát, cành lá tươi tốt, tán cây to che kín cả ánh mặt trời, tạo ra một khoảng râm lớn ở dưới sân. Cách đó không xa, mẹ của Lý An Nhiên đang cùng nói chuyện với dì, trên mặt đầy ý cười. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vết lốm đốm vàng trên sân, nhỏ nhỏ mà ấm ấm.