Editor: Thùy Linh
Sáng sớm ánh nắng nhu hòa, hôm qua báo tường vẫn còn đẹp lại còn khí chất, hôm nay liền bị lau đi, như là bị dùng lực cọ qua, mấy nét phấn trộn lẫn vào nhau
Niệm Sơ lẳng lặng nhìn đồ vẽ của mình bên cạnh, sắc mặt thâm trầm không cảm xúc
Bên tai nghe thấy từng tiếng than thở, những người khác trên mặt đều kinh ngạc hoảng loạn
Chiều nay chính là lúc chấm điểm
Niệm Sơ tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ, cô hít sâu một hơi, đứng trên bục giảng hỏi to: “Hôm qua ai là người cuối cùng rời phòng học?”
Qua nửa ngày mới có một nam sinh chậm rãi giơ tay lên, run rẩy nói: “Là mình, nhưng lúc mình đi thì báo tường vẫn còn nguyên”
Không gian phía dưới lớp lại yên lặng, Niệm Sơ nhìn chằm chằm cậu, bình tĩnh nói: “Lúc cậu đi là mấy giờ?”
“Sáu giờ rưỡi”
Niệm Sơ gật đầu về chỗ ngồi, cô cảm thấy có chút đau đầu, ánh mắt nhìn chằm vào mặt bàn trống không
Cô để tay lên ngực tự hỏi, tình cảm đối với các bạn trong lớp cũng không tệ lắm, thật sự không thể nghĩ đến ai có thể oán hận cô đến mức này
Trường học không có camera theo dõi nên cũng không biết ai làm vì thế người này mới ra tay không kiêng nể gì
Tô Lê lo lắng sốt ruột, muốn nói lại thôi, Niệm Sơ thở dài, “Giữa giờ nghỉ trưa chúng ta làm lại đi, tất cả nét vẽ cũ vẫn còn đó chắc sẽ mau thôi”
“Chắc sẽ kịp thôi..”
“Được”, Tô Lê gật đầu, lập tức đi tìm hai người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai/263607/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.